Khoái cảm ngọt ngào

Khoái cảm ngọt ngào – Chương 46

Chương 46: Thay đổi

Sau khi xuống máy bay, Châu Đỉnh lập tức tắt chế độ máy bay.

Anh nghĩ mình sẽ nhận được một đống tin nhắn từ Hạ Úc, chẳng hạn như hỏi tại sao anh đi mà không nói một lời, tại sao anh không đánh thức cậu để cậu đi tiễn anh, hay cảm ơn vì bữa sáng chu đáo của anh. Nhưng anh chẳng đoán trúng cái nào hết, chỉ có một câu nằm yên lặng trong WeChat —

[Hạ Úc: Khi nào cậu về chúng ta nghiêm túc nói chuyện đi, tôi có chuyện muốn nói với cậu.]

Nhìn thấy tin nhắn này, Châu Đỉnh đột nhiên lạnh sống lưng!

Anh cuống cuồng chụp ảnh màn hình, sau khi làm mờ thông tin nhận diện bèn gửi cho Hạ Tân Dương —

[Châu Đỉnh: [Hình ảnh]]

[Châu Đỉnh: Cậu mau giúp tớ nhìn xem, có phải giống như tớ nghĩ không??]

[Hạ Tân Dương: Hãy tự tin hơn đi, chính là đúng như những gì ông nghĩ [Vỗ vai] [thở dài]]

[Châu Đỉnh: …]

Xong rồi.

Châu Đỉnh ngơ ngác nhìn điện thoại, nhất thời cảm thấy luống cuống.

Vì cậu ngại nói khi đối mặt với nhau nên chờ anh đi rồi mới gửi tin nhắn cho anh?

Hạ Úc…

Thật sự chán anh rồi sao?

“Này người anh em, làm ơn đừng chặn lối đi, được không?”

“Xin lỗi, xin lỗi.” Châu Đỉnh vội vàng đi tới lề đường, sau đó tiếp tục đờ đẫn đứng trong gió.

Mùa đông ở Paris lạnh và ẩm, gió như thấu tận xương tủy.

Toàn bộ mong đợi của anh đều bị một chậu nước lạnh dập tắt, tâm trạng của Châu Đỉnh cũng ảm đạm, u ám như bầu trời bên ngoài.

Một lúc lâu sau, anh di chuyển những ngón tay cứng ngắc của mình và gõ —

[Châu Đỉnh: Tớ nên trả lời cô ấy như thế nào?]

[Hạ Tân Dương: Đừng hồi âm, lỡ trò chuyện biết đâu sẽ chia tay luôn với ông ở WeChat. Ông cứ coi như chưa nhận được tin nhắn này, cứ trì hoãn càng lâu càng tốt.]

Châu Đỉnh mím chặt môi, trả lời: [Ừm.]

[Hạ Tân Dương: [Vỗ vai] Đừng buồn, trước hết hãy làm theo những gì tôi nói. Bây giờ ông đang ở đâu?]

[Châu Đỉnh: Tớ về nhà rồi.]

[Hạ Tân Dương: Giang Thành? Paris?]

[Châu Đỉnh: Paris.]

[Hạ Tân Dương: Còn được, mấy ngày này ông có thể đăng tải mấy tấm ảnh đời thường lên vòng bạn bè, sau đó “vô tình” để chị họ, em họ xuất hiện trong ống kính, kết hợp vài dòng giới thiệu ngắn gọn. Tin tôi đi, nếu cô ấy lướt thấy chắc chắn sẽ sử dụng kính lúp để xem ảnh ông.]

[Châu Đỉnh: Tớ không có chị em họ.]

[Hạ Tân Dương: “Chị em họ” ở đây có thể thay thế bằng tất cả phụ nữ trẻ và đẹp.]

[Châu Đỉnh: Ra vậy]

[Châu Đỉnh: Cảm ơn.]

[Hạ Tân Dương: …]

[Hạ Tân Dương: Haiz, đừng buồn, các anh em đều ở đây.]

[Châu Đỉnh: Ừm.]

Châu Đỉnh hít sâu một hơi, đứng tại chỗ một hồi lâu mới cất điện thoại vào túi, giơ tay bắt taxi.

Sau khi lên xe, anh trầm mặc rủ mắt xuống.

Đây là lần thứ hai Hạ Úc như thế này.

Lần đầu tiên là đột nhiên mặt lạnh nhạt, nói anh đừng thích cậu, lần thứ hai là lần này, cũng bất ngờ trở mặt nói muốn trò chuyện tử tế với anh.

Lần đầu tiên là bởi vì cậu nhận ra quan hệ của họ vượt qua ranh giới, vậy còn lần này, lần này là có chuyện gì xảy ra?

Lông mày Châu Đỉnh xoắn lại, trong đầu điên cuồng suy nghĩ, xem xét lại chi tiết mối quan hệ trước đây, liền phát hiện ra vấn đề —

Có phải vì tâm tư của mình bị phát hiện?

Có phải mình đã quá sốt ruột không?

Hạ Tân Dương bảo anh phải kiềm chế, phải tuần tự túc tắc tiến hành.

Nhưng anh không thể kìm nén.

Bởi vì anh thích Hạ Úc rất nhiều, trong tiềm thức anh luôn muốn tạo cho đối phương những điều hạnh phúc và bất ngờ khi ở bên nhau.

Lúc đó Hạ Úc quả thực rất vui mừng và ngạc nhiên, nhưng bây giờ nghĩ lại, niềm vui và sự ngạc nhiên ngày hôm ấy lại tràn đầy mánh lới, lộ rõ tâm tư và mục đích của anh.

Hạ Úc tinh tường nhạy cảm như vậy, làm sao lại không cảm giác được?

Nghĩ đến đây, Châu Đỉnh cảm thấy vô cùng não nề.

Quả nhiên mình như xe bị tuột xích, nếu làm theo những gì Hạ Tân Dương nói, chậm rãi tiến bước, loại vấn đề này chắc chắn sẽ không xảy ra.

Phải tự trách mình đã quá nóng vội!

Châu Đỉnh càng nghĩ càng sầu, càng nghĩ lại càng hối hận, toàn thân bực bội không sao kể xiết.

Đúng lúc này, điện thoại di động trong túi anh rung lên, anh lấy ra xem xét, phát hiện tin nhắn trả lời của bé gei nhỏ —

[Bé gei nhỏ đáng yêu 0w0: Đây rồi đây rồi ~ trước đó bận chút việc ~]

[Bé gei nhỏ đáng yêu 0w0: Anh trai nhỏ ơi, đây là đời sống tình dục không hài hòa hở ~]

Châu Đỉnh nhíu mày.

Không hài hòa? Đời sống tình dục của họ là hài hòa nhất, những lúc khác sểnh ra một cái là có vấn đề!

[Châu Đỉnh: Rất hài hòa.]

[Bé gei nhỏ đáng yêu 0w0: Ò, nếu hòa hợp thì tại sao muốn mua mấy thứ này? Em cứ tưởng anh trai nhỏ chê chỗ ấy của bé bot nhà anh lỏng lẻo ~ [Nháy mắt]]

[Châu Đỉnh: Không có, đừng nói lung tung.]

[Bé gei nhỏ đáng yêu 0w0: Được rồi nè! [Ngậm miệng]]

Châu Đỉnh mím môi, thoát khỏi WeChat, mở Taobao, xoắn xuýt trong chớp mắt, anh vẫn chụp màn hình giỏ hàng và những món đồ đã đặt, gửi cho bé gei nhỏ.

[Châu Đỉnh: [Hình ảnh] [Hình ảnh]]

[Châu Đỉnh: Phiền cậu giúp tôi xem mấy thứ này, đều do tôi thấy trên Internet, không biết liệu mình có mua nhầm hay không. Nhờ cậu nhé.]

[Bé gei nhỏ đáng yêu 0w0: Nhiều quá 0-0!]

[Châu Đỉnh: Ừ, tôi không hiểu mấy thứ này, lúc ấy cậu không online, tôi không biết phải hỏi ai, nên đã mua tất cả những thứ được đánh giá cao.]

[Bé gei nhỏ đáng yêu 0w0: Thực ra không cần phải mua những thứ này, làm xong về cơ bản sẽ bình phục sau hai ngày nghỉ ngơi ~]

[Châu Đỉnh: Tôi biết, nhưng có đôi khi không khống chế được, hơn nữa những dấu vết kia rất kinh khủng. Tôi nhìn mà đau lòng, mong cậu ấy sớm khỏi.]

[Bé gei nhỏ đáng yêu 0w0: Hóa ra là đau lòng 0-0]

[Châu Đỉnh: Còn sao nữa? Làm sao tôi có thể chê cậu ấy…]

Chỉ có cậu ấy hắt hủi tôi mà thôi…

Châu Đỉnh cụp mắt xuống, cảm thấy lồng ngực thắt lại, trong lòng cực kỳ suy sụp.

Tuy nhiên, ở bên kia bờ đại dương, tâm trạng của Hạ Úc có thể được miêu tả là ngời ngợi như ánh mặt trời.

Buổi sáng, từ khi nảy ra ý định nói chuyện với Châu Đỉnh về việc trở thành một “cặp đôi có thời hạn”, cậu có cảm giác đã cởi bỏ một sợi dây ràng buộc nào đó, cả người lập tức nhẹ nhõm. Thậm chí bây giờ đọc tin nhắn của Châu Đỉnh, cậu thấy thật khác trước đây, dễ chịu và gần gũi hơn, giống như được lọc qua một lớp kính.

Hạ Úc nghĩ, có lẽ là do vị trí của Châu Đỉnh trong lòng cậu thay đổi từ bạn giường trở thành bạn trai dự bị.

[Bé gei nhỏ đáng yêu 0w0: Wow, anh trai nhỏ ấm áp quá =3= Để em giúp anh xem xét nhé!]

[Châu Đỉnh: Ừm.]

Hạ Úc bấm mở hình ảnh, khoanh tròn tất cả những thứ có thể mua được trong đó, sau đó giới thiệu hai đồ vật nho nhỏ dùng trong cuộc yêu, giúp cải thiện thân thể đồng thời cũng có thể tăng cường thăng hoa.

[Bé gei nhỏ đáng yêu 0w0: Anh trai nhỏ có thể “đích thân” bôi thuốc giúp cậu ấy ~]

[Châu Đỉnh: Được rồi, cảm ơn.]

[Bé gei nhỏ đáng yêu 0w0: Đừng khách sáo với em =3= Chúc sinh hoạt tương lai của các anh càng hài hòa hơn ~]

[Châu Đỉnh: Cảm ơn, tạm biệt.]

[Bé gei nhỏ đáng yêu 0w0: Vậy nhé, tạm biệt ~!]

Hạ Úc cất điện thoại đi trong tâm trạng vui vẻ.

Khóe miệng cậu khẽ nhếch lên, cậu tiếp tục đi về phía địa điểm mục đích – cậu đang đến phòng tập thể dục của trường.

Mặc dù Châu Đỉnh không hề ghét bỏ cậu nhưng mây mưa mấy lần, bản thân cậu cũng nhận ra sự chênh lệch thể chất rất lớn giữa mình và Châu Đỉnh.

Lúc cậu đã quá mệt, Châu Đỉnh vẫn rất sung sức, hơn nữa cứ sau mỗi cuộc vui cậu lại đau lưng, cơ bắp căng cứng, hiển nhiên không chịu nổi loại cường độ mạnh mẽ kia. Nếu thật sự thành một đôi thì thời gian thân mật của họ sẽ còn nhiều hơn bây giờ, cho nên vì cơ thể của mình, và để chuyện phòng the của đôi bên ngày càng hài hòa hơn trong tương lai, đã đến lúc cậu nên rèn luyện thân thể.

Nghĩ như vậy, Hạ Úc tiếp tục đi về phía trước.

Nhưng đi chưa được hai bước, cậu đột ngột dừng lại, nghĩ tới điều gì đó rồi lại lấy điện thoại ra.

Không đúng…

Châu Đỉnh trả lời tin nhắn của bé gei nhỏ nhưng không hồi âm tin nhắn của nick chính của cậu. Chẳng lẽ Châu Đỉnh không nhận được tin nhắn từ nick chính của cậu sao?

Hạ Úc hơi nghi hoặc, song cũng không nghĩ nhiều, bởi vì mặc dù tình huống WeChat nuốt tin nhắn rất hiếm, nhưng không phải là không có. Hơn nữa lúc cậu dùng tài khoản chính gửi tin nhắn, Châu Đỉnh đang ở trên máy bay, có thể là bị từ trường làm nhiễu.

Dù sao sớm muộn gì Châu Đỉnh cũng sẽ trở về, lúc đó gặp nhau nói chuyện cũng vậy thôi.

Thế là Hạ Úc cất điện thoại, đi bộ đến phòng tập thể dục của trường.

Cậu cong môi, cười nói với lễ tân: “Làm thẻ tập một năm, cảm ơn.”

Trong vài ngày sau đó, Hạ Úc đi đi lại lại giữa ký túc xá và phòng tập thể dục.

Vừa hồi phục sức khỏe vừa rèn luyện thể chất, tuy hơi nhàm chán nhưng vẫn có những việc phải làm, đời sống xem như phong phú.

Tuy nhiên, năm mới là một khoảng thời gian đặc biệt.

Ngay cả khi cậu đã sắp xếp mọi thứ rất ổn thỏa, song dần đà lúc ngày lễ đến gần, cảm giác khó tả như thể thiếu một thứ gì đó vẫn âm thầm bao trùm lấy cậu.

Cậu không thể tránh khỏi nỗi nhớ nhà.

Hạ Úc khẽ thở dài, đặt cọ vẽ trong tay xuống, bước ra ban công.

Trong trường vắng tanh không còn một bóng người, nhưng các giảng viên, nhân viên ở lại vẫn treo đèn lồng và dán các chữ Phúc khắp nơi, tạo nên một khung cảnh sôi động của ngày Tết.

Nhìn màu đỏ lễ hội, Hạ Úc mím môi, cụp mắt lấy điện thoại di động ra.

Ngày mốt là giao thừa.

Giao thừa những năm trước là thời điểm bận rộn, nhộn nhịp nhất trong nhà họ.

Mẹ và chị dâu sẽ dậy từ sáng sớm, đi chợ mua những nguyên liệu tươi ngon nhất. Lúc đó giá thức ăn luôn cao ngất ngưởng, cứ tý lại thay đổi xoành xoạch, có điều, cho dù giá cao đến đâu thì người mua vẫn tấp nập.

Sau khi mua thức ăn xong, hai người họ cơ bản ở trong bếp cả ngày, vừa tán gẫu vừa sơ chế nguyên liệu.

Mà ba thì bận rộn viết những câu đối và thiếp mời.

Gia đình họ cố định tổ chức tiệc vào mùng sáu Tết hàng năm, giao thừa ba sẽ viết hết giấy mời. Lúc ra ngoài chúc Tết họ mang theo thiệp mời và gửi đi cùng với quà mừng năm mới.

Hạ Úc và Hạ Dịch cũng không có thời gian rảnh rỗi, nhiệm vụ dọn dẹp nhà cửa đổ lên đầu cả hai.

Mặc dù nhà không bẩn vì mẹ và chị dâu thường xuyên dọn dẹp, nhưng đây là một phần nghi thức ngày Tết của gia đình họ, nên dẫu sạch sẽ đến đâu, họ cũng phải thu dọn toàn bộ từ trong ra ngoài nhà.

Mọi người đều bận bịu, mọi người đều ở nhà.

Hễ ngẩng đầu là có thể nhìn thấy người khác, nói gì cũng có người đáp lại.

Đó là khoảng thời gian bận rộn và hòa thuận nhất trong ngôi nhà của họ hàng năm.

Nhưng năm nay…

Mọi thứ đã thay đổi.

Gió lạnh thổi qua hai gò má, Hạ Úc hít sâu một hơi.

Một tuần đã trôi qua kể từ khi cậu cãi nhau với ba mình.

Trong tuần này, ngoại trừ Hạ Dịch thỉnh thoảng gọi điện hỏi thăm cậu, cả ba và mẹ đều không có động tĩnh gì.

Đương nhiên, cậu cũng không chủ động liên lạc với họ.

Họ không nhượng bộ.

Cậu cũng vậy.

Nhưng thời điểm năm mới quá đặc biệt, từ “nhà” cứ hiện lên trong đầu Hạ Úc.

Gõ nhẹ ngón tay lên điện thoại, Hạ Úc nhìn xuống hai dãy số đầu tiên trong danh bạ, một là của ba cậu và một là của mẹ cậu.

Mình không quay về ăn Tết…

Có phải cũng nên gọi điện chính thức thông báo với ba mẹ?

Hạ Úc mím chặt môi, ngón tay co giật trên danh bạ.

Song cuối cùng, cậu thu ngón tay về và tắt màn hình.

Tuy nhiên, trong giây tiếp theo, màn hình tối đen bất thình lình sáng lên!

Hạ Úc sửng sốt, nhìn thấy chữ “mẹ” nhảy lên trên, ánh mắt càng thêm bối rối.

Cậu liếm môi, nuốt nước bọt, một lúc sau mới trả lời điện thoại, giọng khô khốc nói: “Mẹ…”

Hết chương 46

← Chương 45 Chương 47 →
Mục lục khoái cảm ngọt ngào

Tác giả có lời muốn nói:

Đỉnh Đỉnh: Mưa về trên phố vắng.

Úc Úc: Nắng chiếu lung linh muôn hoa vàng.

Dâu cũng có lời muốn nói: Hôm nay trở đi chắc mỗi ngày chỉ có 1 chương thôi hén.

5 bình luận về “Khoái cảm ngọt ngào – Chương 46”

  1. Sao tôi cứ thấy mùi khi ông châu đỉnh đăng cái ảnh có cô nương nào đó thì em úc lại nổi jận và hong cho anh ta làm bạn trai dữ bị nữa z 😔 mong là đừng hic, thế là khoảng thời gian 2 bạn vờn nhau lại dài thêm 1 chút r 🥺

      1. tr ơi thật hả =))))) cảm tạ cô đã spoil để tôi thoát khỏi giây phút thấp thỏm này

Bình luận về bài viết này